Lebanon nằm ở Tây Nam Á, trên bờ biển phía đông Địa Trung Hải, giáp Syria ở phía bắc và Israel ở phía nam. Thủ đô là Beirut Đất nước được chia thành 8 tỉnh, có diện tích đất liền là 10.452 km2. và dân số khoảng 6,07 triệu người, phần lớn là người Ả Rập. GDP của Lebanon vào năm 2021 là khoảng 18 tỷ USD, với GDP bình quân đầu người là 4.576 USD.
Lebanon từng được cai trị bởi những người Ả Rập theo Thiên Chúa giáo, với chính sách thân phương Tây và từng là một trong những quốc gia cởi mở nhất ở Trung Đông. Tuy nhiên, do có khoảng 40% dân số là người Hồi giáo, Lebanon đã đặt ra quy định rằng tổng thống phải là người Công giáo Maronite, thủ tướng do người Hồi giáo Sunni đảm nhiệm, và chủ tịch quốc hội là người Hồi giáo Shiite, tạo nên một sự cân bằng mong manh.
Trong thời kỳ Chiến tranh Lạnh, do sự đồng cảm với người Palestine, Lebanon đã tiếp nhận hàng trăm nghìn người tị nạn Palestine, thay đổi hoàn toàn cơ cấu dân số. Cùng với dòng người tị nạn, Tổ chức Giải phóng Palestine (PLO) cũng xuất hiện. Sau khi ổn định tại Lebanon, PLO đã hợp tác với các nhóm Hồi giáo khác trong nước, cố gắng lật đổ chính phủ Lebanon do người Thiên Chúa giáo thống trị, dẫn đến cuộc nội chiến kéo dài 15 năm. Cuộc chiến này thu hút sự can thiệp của Israel, Syria và các nước khác, biến Lebanon từ một quốc gia giàu có thành đống đổ nát.
Sau chiến tranh, Lebanon chia thành ba phe chính: Đảng Kataeb đại diện cho người Thiên Chúa giáo Maronite với sự hỗ trợ từ Pháp và Israel; Phong trào Tương lai đại diện cho người Hồi giáo Sunni với sự hậu thuẫn từ Saudi Arabia; và Hezbollah đại diện cho người Hồi giáo Shiite, được Iran hỗ trợ. Trên danh nghĩa, Lebanon là một quốc gia thống nhất, nhưng khu vực phía nam do Hezbollah kiểm soát lại hoạt động như một “quốc gia trong quốc gia”. Khác với các đảng phái khác, Hezbollah sở hữu quân đội riêng. Cái gọi là “xung đột Lebanon-Israel” thực chất chủ yếu là cuộc chiến giữa Hezbollah và Israel, trong khi quân đội chính phủ Lebanon hầu như không tham gia.
Gần đây, cuộc chiến tranh Lebanon-Israel leo thang toàn diện, hai bên bắt đầu giao tranh và trải qua những cuộc giao tranh đẫm máu trên quy mô lớn.
Kể từ tháng 5 năm nay, nhằm kiềm chế cuộc tấn công của Israel vào Gaza, Hezbollah của Lebanon đã phóng hàng ngàn quả rocket vào lãnh thổ Israel, khiến hàng trăm nghìn người ở phía bắc Israel phải sơ tán. Sau khi kết thúc chiến sự ở Gaza, Israel đã chuyển hướng tấn công và tiến hành các cuộc không kích dữ dội vào miền nam Lebanon.
Trong bài viết của tôi cách đây nửa năm, “Tình hình Trung Đông như mũi tên trên dây”, tôi đã đề cập rằng: “Iran có thể sẽ hỗ trợ Hezbollah của Lebanon tiến hành chiến tranh ủy nhiệm với Israel nhằm trì hoãn cuộc tấn công vào Gaza.” Hiện tại, có thể thấy rằng cuộc chiến giữa Israel và Lebanon đang có nguy cơ mất kiểm soát.
Từ ngày 23/9 Isarel đã phát động một cuộc không kích quy mô lớn mang mật danh “Mũi tên phương Bắc” nhằm vào Lebanon, huy động hàng trăm máy bay chiến đấu và phóng ít nhất 300 tên lửa. Ngoài ra, khoảng 2.000 quả bom đã được thả xuống khu vực phía nam Lebanon. Tính đến thời điểm hiện tại, số lượng các cuộc không kích đã vượt quá 1.600 đợt.
Cuộc chiến đã lan rộng đến các khu dân cư cách biên giới Lebanon-Israel hơn 100 km, gây ra sự tàn phá và thương vong đáng kể trong khu vực này.
Theo thông tin do Bộ Y tế Lebanon công bố tối 23/9, kể từ ngày 23 theo giờ địa phương, Israel tiếp tục thực hiện các cuộc không kích ở nhiều nơi ở Lebanon, khiến ít nhất 569 người thiệt mạng và ít nhất 1.853 người bị thương.
Hezbollah ở Lebanon cũng không chịu thua kém, đã nhanh chóng trả đũa và bắn hàng trăm quả tên lửa vào miền bắc Israel vào sáng hôm sau, nhắm vào các căn cứ quân sự của Israel ở Thượng Galilee, Hạ Galilee, các căn cứ quân sự của Israel ở Bờ Tây sông Jordan, thành phố Haifa, và khu vực Cao nguyên Golan. Đây được coi là lần đầu tiên Hezbollah tấn công vào các mục tiêu sâu trong lãnh thổ Israel.
Vào chiều ngày 24 tháng 9, Hezbollah của Lebanon đã phóng hơn 300 quả rocket vào Israel. Tuy nhiên, do Israel áp đặt các biện pháp phong tỏa truyền thông nghiêm ngặt và cấm mọi người thảo luận về cuộc tấn công, nên thông tin chi tiết về thương vong và thiệt hại của Israel vẫn chưa được công bố.
Từ tối ngày 24 đến rạng sáng ngày 25 tháng 9, không quân Israel đã tiến hành một cuộc tấn công bằng tên lửa quy mô lớn vào cảng Tartus của Syria, trong đó 17 tên lửa đã bị hệ thống phòng không của Syria bắn hạ.
Ngày 25 tháng 9, Lực lượng Phòng vệ Israel (IDF) đã ra thông cáo tuyên bố rằng không quân Israel đã tiến hành một đợt tấn công mới vào Lebanon.
Cùng ngày, Hezbollah của Lebanon tuyên bố rằng họ đã sử dụng một tên lửa đạn đạo để tấn công trụ sở của Cơ quan Tình báo và Đặc vụ Israel (Mossad) ở vùng ngoại ô Tel Aviv.
Ngày 28/9 Quân đội Israel cho biết rằng nhà lãnh đạo Hezbollah Lebanon Said Hassan Nasrallah đã chết trong một cuộc không kích của quân đội Israel vào thủ đô Beirut của Lebanon từ tối ngày 27 đến sáng ngày 28.
Bản chất và logic cơ bản của tình hình ở Israel
Thực tế là, sau khi Israel hoàn toàn chiếm được Gaza, các mục tiêu quân sự cơ bản của họ đã đạt được. Khác với Hamas, Hezbollah nhận được sự hỗ trợ đặc biệt từ Iran và sở hữu 300.000 quả rocket. Nếu Israel quyết định chiến tranh toàn diện với Hezbollah, tổ chức này có khả năng đẩy các thành phố lớn ở miền bắc Israel thành biển lửa. Rốt cuộc, hệ thống phòng không “Vòm Sắt” của Israel có giới hạn chặn tối đa 600 quả rocket mỗi ngày. Nếu Hezbollah tiến hành cuộc tấn công bão hòa bằng rocket, Israel có thể sẽ phải đối mặt với thương vong lên đến con số năm chữ số. Từ góc độ quân sự, Israel không cần thiết phải đối đầu trực diện với Hezbollah. Nếu hai bên đều không nhượng bộ, mặc dù miền nam Lebanon có thể bị san thành bình địa, nhưng phía bắc Israel cũng sẽ bị tàn phá không kém gì địa ngục.
Mặt khác, cuộc chiến kéo dài sẽ khiến dòng vốn đầu tư nước ngoài ồ ạt rút khỏi Israel. Với vai trò là trung tâm gia công nghiên cứu khoa học toàn cầu, nền kinh tế Israel đã rơi vào tăng trưởng âm, và nhiều dự án công trình bị đình chỉ do không tuyển đủ nhân công. Về mặt kinh tế, kéo dài chiến tranh sẽ chỉ khiến nền kinh tế Israel thêm tồi tệ, thậm chí đe dọa vị thế của một quốc gia phát triển.
Dựa trên cả góc độ quân sự và kinh tế, Israel nên nhanh chóng chấm dứt chiến tranh và tập trung khôi phục nền kinh tế trong nước.
Tuy nhiên, chính phủ của Thủ tướng Netanyahu lại đang leo thang tình hình, liên tiếp khơi mào xung đột với Iran và Hezbollah, và nguyên nhân chủ yếu nằm ở 2 yếu tố cơ bản sau:
Một mặt, các hành động xung đột của Israel có liên quan mật thiết đến chính sách nội bộ và tinh thần của người Do Thái, thể hiện rõ “tham vọng bá quyền” của Israel đối với thế giới Ả Rập. Các cuộc xung đột mà Israel tiến hành hoàn toàn phù hợp với chính sách nội bộ và tinh thần lập quốc của họ. Do đó, xét đến cội nguồn, hành động xung đột của Israel là sự phản ánh rõ rệt của “mặt tối” trong nội tâm của quốc gia này, và các hành động quân sự của họ chắc chắn sẽ nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ từ phần lớn những người có cùng chí hướng trong nước.
- Thứ nhất, chính sách nội bộ của Israel vốn mang tính mở rộng và xâm lược, và các hành động xung đột của họ là sự thể hiện toàn diện cho chính sách này. Trong khi đó, Hamas đã dốc toàn bộ lòng dũng cảm để “đánh cược tất cả” trong cuộc chiến một mất một còn với Israel. Đối với khu vực Palestine, Israel đã thực hiện chính sách xâm lấn dần bằng các khu định cư, cùng với việc quản lý khu vực này theo kiểu “trại tập trung”. Tuy nhiên, Hamas đã thực hiện những cuộc tấn công gần như mang tính chất hy sinh, đưa tình cảnh bi thảm của Gaza lên trước giới truyền thông quốc tế, từ đó kích hoạt các cuộc thảo luận và đàm phán về nhân quyền toàn cầu.
- Thứ hai, người Do Thái vốn được coi là “những người theo chủ nghĩa vị kỷ tinh vi”, và các hành động xung đột của Israel thực chất phù hợp với “lợi ích riêng” của người Do Thái trong nước. Karl Marx trong “Vấn đề của người Do Thái” đã chỉ ra rằng: “Chủ nghĩa vị kỷ hạnh phúc của người Cơ Đốc giáo, qua thực tiễn của họ, tất yếu phải trở thành chủ nghĩa vị kỷ về mặt vật chất của người Do Thái. Nhu cầu về thiên đường tất yếu sẽ trở thành nhu cầu thế gian, và chủ nghĩa chủ quan tất yếu sẽ biến thành chủ nghĩa ích kỷ.” Hành động xâm lược của Israel gần như dựa trên những yêu cầu thấp kém của riêng mình, nhân danh việc bảo vệ và gia tăng lợi ích để tiến hành xâm phạm và chiếm đoạt lãnh thổ.
Một lý do quan trọng hơn, bản thân Thủ tướng Netanyahu đang đặt cược tất tay cho việc Đảng Cộng Hòa lên nắm quyền, nhằm có lợi thế trong các cuộc đàm phán. Từ góc độ bầu cử, Đảng Dân chủ không muốn xung đột giữa Israel và Palestine tiếp tục. Chính vì vậy, chính quyền Biden đã từng đe dọa ngừng cung cấp đạn dược để buộc Israel phải ngừng bắn. Tuy nhiên, động thái này đã khiến phe thân Israel tại Mỹ nổi giận, trở thành nguyên nhân dẫn đến việc Biden bị thay thế.
Israel tiến hành các vụ ám sát tại Iran và không kích Lebanon nhằm kích động xung đột với thế giới Hồi giáo, với mục tiêu làm tổn hại đến chiến dịch tranh cử của Đảng Dân chủ, qua đó hỗ trợ Trump giành chiến thắng.
Vào tháng 7, khi Netanyahu thăm Mỹ, ông đã đạt được thỏa thuận với Trump, bao gồm các nội dung:
- Netanyahu sẽ giữ chức thủ tướng và phía Mỹ sẽ ủng hộ Đảng Likud cầm quyền lâu dài
- Cho phép Israel duy trì quân đội tại Gaza để “trấn áp” lực lượng phản kháng của Hamas
- Đổi lại, Israel sẽ hỗ trợ toàn lực cho chiến dịch tranh cử của Đảng Cộng hòa.
Trên thực tế, mặc dù Israel đã chiếm được Gaza và đánh bại phần lớn lực lượng vũ trang của Hamas, nhưng họ chỉ có thể tiêu diệt Hamas về mặt thể xác, chứ không thể xóa bỏ tinh thần ý thức phản kháng ở Gaza. Nếu Israel rút quân khỏi Gaza theo yêu cầu của Đảng Dân chủ, lực lượng phản kháng Palestine sẽ mọc lên như nấm sau mưa, tương tự như Taliban vào năm 2021, và cuộc chiến này sẽ trở nên vô nghĩa.
Mặt khác, trong cuộc xung đột Israel-Palestine hiện tại, Hamas đã giành được sự công nhận từ phần lớn người dân Palestine nhờ sự kháng cự kiên cường, và tính hợp pháp của Chính quyền Quốc gia Palestine đang bị đe dọa nghiêm trọng, có nguy cơ bị thay thế bất cứ lúc nào.
Đối với phe cánh hữu Israel, họ không chỉ muốn duy trì quân đội ở Gaza mà còn phong tỏa các tuyến đường giao thông, đồng thời dự định chiếm dần các khu định cư ở Bờ Tây sông Jordan để ngăn chặn sự xâm nhập của Hamas.
Nếu Trump lên nắm quyền, Israel có thể tiếp tục duy trì sự hiện diện quân sự ở Gaza và thông qua việc kiểm soát vật tư để làm suy yếu sức mạnh của Hamas. Nhưng nếu Đảng Dân chủ tái đắc cử, Phó Tổng thống Kamala Harris có khả năng sẽ cắt đứt viện trợ để buộc Israel phải rút quân, điều này đồng nghĩa với việc Israel có thể sẽ thua trong cuộc chiến này. Không những không tiêu diệt được Hamas hoàn toàn, Israel còn khiến Hamas trở thành anh hùng của thế giới Ả Rập (vì chưa có tổ chức nào có thể chống lại Israel trong hơn một năm ở các cuộc chiến trước đây). Tệ hơn nữa, Fatah ở Bờ Tây có thể bị Hamas thay thế, và khi đó Israel sẽ rơi vào cuộc chiến tranh nhân dân trên quy mô lớn.
Không chỉ vậy, Đảng Dân chủ có thể sẽ ngầm cho phép phe đối lập Israel lật đổ Đảng Likud, và Netanyahu chắc chắn sẽ bị thanh trừng, khó mà tránh khỏi cảnh ngồi tù.
Nếu vào tháng 10 Israel phát động cuộc tấn công trên bộ vào Lebanon, điều này đồng nghĩa với việc cuộc chiến toàn diện giữa Israel và Lebanon sẽ xảy ra, và điều đó sẽ có tác động lớn đến cuộc bầu cử tổng thống Mỹ.
Kể từ khi nhậm chức, Biden đã áp dụng các khoản trợ cấp khổng lồ cho ngành công nghiệp ô tô Mỹ, tạo ra nhiều việc làm ở Michigan, qua đó giành được sự ủng hộ của tầng lớp lao động xanh cổ cồn tại địa phương cho Đảng Dân chủ. Tuy nhiên, Michigan có hơn 200.000 người gốc Ả Rập, và sau khi xung đột Israel-Palestine nổ ra, do sự bất mãn với việc Nhà Trắng thiên vị Israel, tỷ lệ ủng hộ Biden từ cộng đồng người Ả Rập đã giảm từ 60% xuống còn 15%. Khi Kamala Harris trở thành ứng cử viên tổng thống, bà đã cố gắng tách biệt quan điểm của mình với Biden về vấn đề Israel-Palestine, cố gắng lấy lòng người Ả Rập ở Michigan và một thời gian đã giành được sự ủng hộ của một bộ phận trong cộng đồng này.
Tuy nhiên, nếu Israel phát động cuộc tấn công trên bộ vào Lebanon trước cuộc bầu cử Mỹ, tình cảm chống Israel trong cộng đồng người Ả Rập sẽ lại dâng cao, điều này sẽ gây tổn hại nghiêm trọng đến triển vọng của Đảng Dân chủ tại Michigan và thậm chí cả Wisconsin (nơi có khoảng 30.000 người Hồi giáo).
Do Harris đã xử lý không thỏa đáng vấn đề nhập cư bất hợp pháp, Trump hiện đang chiếm ưu thế tại các bang dao động ở phía Nam. Để giành chiến thắng, Harris phải giành được cả ba bang thuộc vành đai công nghiệp (Rust Belt), gồm Michigan, Wisconsin và Pennsylvania. Trước đó, tâm điểm tranh cử của cả hai bên là Pennsylvania, đặc biệt là vài chục nghìn phiếu bầu tại các vùng ngoại ô phía Tây của bang này. Nếu một cuộc chiến mới ở Trung Đông bùng phát vào tháng 10, khả năng cao là Đảng Dân chủ sẽ mất vị thế ở Michigan và Wisconsin. Nếu để mất hai bang này, Harris gần như không có cơ hội chiến thắng, cho dù giành được Pennsylvania cũng không bù đắp được loại tổn thất này.
Nói cách khác, tình hình Trung Đông có ảnh hưởng đáng kể đến cuộc bầu cử Mỹ, và lý do Israel khiêu khích chiến tranh với Lebanon vào thời điểm này phần lớn là nhằm hỗ trợ chiến dịch tranh cử của Trump.
Cái chết của thủ lĩnh Hezbollah nói lên điều gì ?
Việc thủ lĩnh của Hezbollah, Hassan Nasrallah, người mà Israel đã nhắm tới trong nhiều năm, bị giết trong cuộc không kích của Israel vào trụ sở Hezbollah ở Lebanon vào ngày 27 tháng 9 đã khiến tình hình trở nên vô cùng nghiêm trọng. Tin tức này được Israel công bố ngay lập tức vào ngày 28 tháng 9 và sau đó được Hezbollah xác nhận.
Điều này cho thấy hệ thống tình báo của Israel đã vượt trội trong cuộc đối đầu với Iran và Lebanon. Thật khó để không suy nghĩ rằng, mặc dù cuộc tấn công chỉ nhắm vào trụ sở của Hezbollah, nhưng làm sao Israel có thể biết chắc chắn và nhanh chóng rằng Nasrallah đã bị tiêu diệt?
Điều này chỉ ra hai khả năng chính:
- Thứ nhất, Israel đã thực sự theo dõi sát sao hành tung của Nasrallah
- Thứ hai, trong nội bộ Hezbollah có kẻ làm gián điệp, cung cấp thông tin cho Israel.
Cả hai yếu tố này đều không thể thiếu, nếu không, Israel khó lòng đạt được sự chính xác và kịp thời như vậy. Việc Israel nắm bắt được tín hiệu liên lạc của Hezbollah cùng với thông tin từ gián điệp đã giúp họ thực hiện thành công cuộc tấn công này.
Rõ ràng là Hezbollah không có khả năng xây dựng một hệ thống liên lạc đủ an toàn cho mình. Nếu không thể ngăn chặn sự giám sát của Hoa Kỳ và Israel, thì làm sao có thể ngăn chặn kẻ phản bội? Trên thực tế, dường như cả Hezbollah và Iran đều không thể ngăn chặn được, nếu không thì tổng thống và các quan chức chủ chốt đã không bị ám sát, và Iran cũng sẽ không bị bắt nạt như vậy.
Một câu hỏi đặt ra là tại sao, trong tình hình căng thẳng như vậy, thủ lĩnh Hezbollah, Hassan Nasrallah, lại vẫn ở trụ sở của tổ chức và không tìm cách ẩn náu? Chẳng lẽ họ không biết nguy cơ bị tấn công luôn rình rập? Israel đã từng ám sát các lãnh đạo Hamas ở Iran, vậy tại sao họ lại không tấn công vào trụ sở của Hezbollah ở Lebanon?
Câu trả lời có thể là Hezbollah không đủ nguồn lực để xây dựng các cơ sở an toàn và bí mật hơn. Mặc dù họ có thể đã xây dựng các hầm ngầm tại trụ sở chính, những hầm này không đủ sức chống lại các loại bom xuyên phá của Mỹ. Một yếu tố quan trọng khác là thông tin tình báo. Hezbollah có thể có nhiều hầm trú ẩn dưới lòng đất, nhưng nếu không có thông tin chính xác, Israel sẽ khó có thể tấn công chính xác và tiêu diệt được thủ lĩnh của Hezbollah. Nhưng lần này, Israel dường như đã có được thông tin nội bộ, có thể từ một nội gián hoặc nguồn cung cấp thông tin nào đó, giúp họ xác định chính xác vị trí của Nasrallah và thực hiện vụ không kích thành công.
Nói một cách thẳng thắn, dù thủ lĩnh của Hezbollah ở Lebanon ở đâu, cũng có người có thể hướng dẫn và định vị ông ta.
Có 3 lý do chính để khẳng định cho nhận định này :
Thứ nhất, Israel thông báo tin tức ngay lập tức sau cuộc tấn công. Đây là dấu hiệu cho thấy Israel đã nhận được thông tin nội bộ chính xác về vụ việc. Nếu không có sự hỗ trợ từ gián điệp, khó có thể tưởng tượng Israel lại có thể ngay lập tức biết rằng lãnh đạo Hezbollah Hassan Nasrallah đã bị tiêu diệt chỉ vài giờ sau vụ tấn công. Hơn nữa, không thể có chuyện Israel tự tin khẳng định kết quả của cuộc không kích nếu không có nguồn tin cụ thể từ nội bộ Hezbollah hoặc Iran. Do đó, lý do hợp lý nhất chính là Israel có gián điệp cung cấp thông tin.
Thứ hai, sự có mặt của một sĩ quan cao cấp của Lực lượng Vệ binh Cách mạng Hồi giáo Iran (IRGC) cũng bị giết trong cuộc tấn công. Abbas Nilforoushan, phó chỉ huy của “Lữ đoàn Quds” và chỉ huy chi nhánh Lebanon của lữ đoàn này, đã bị tiêu diệt. Điều này củng cố khả năng rằng kẻ phản bội không chỉ đến từ nội bộ Hezbollah mà còn từ phía Iran. Iran từ lâu đã bị Mỹ và Israel thâm nhập, điều này đã được chứng minh qua các vụ ám sát trước đó, bao gồm việc ám sát tướng Qassem Soleimani. Việc các lãnh đạo cấp cao của Iran bị tấn công cho thấy cơ quan tình báo của Israel và Mỹ có thể đã nắm giữ thông tin rất cụ thể về Iran, nơi vốn đang gặp nhiều vấn đề nội bộ. Thậm chí, một số quan chức Iran bị nghi ngờ có xu hướng thân Mỹ, và việc chính phủ Iran xem xét di chuyển thủ đô ra vùng duyên hải phía tây nam còn được coi là một động thái có thể gây hại cho an ninh quốc gia.
Thứ ba, lãnh đạo tôn giáo Iran Ayatollah Ali Khamenei đã được thuyên chuyển ngay lập tức. Thủ lĩnh Hezbollah bị giết, các nhà lãnh đạo tôn giáo Iran đã đi trú ẩn làm gì? Điều này cho thấy cơ quan tình báo cốt lõi nhất của Iran cũng đã bị người khác làm chủ. Iran có thể đã hiểu rằng những thông tin tình báo chính xác này của Israel có thể đến từ người Iran, điều này khiến Khamenei sợ hãi. Đừng quên, kể từ khi tân tổng thống nhậm chức, các thủ lĩnh của Hamas và Hezbollah lần lượt qua đời.
Vì vậy, Iran ở bên trong hiện tại đang rất nguy hiểm, điều này cho thấy rằng Iran có thể sẽ phải đối mặt với một “cơn địa chấn chính trị” ngay trong nội bộ. Không loại trừ khả năng, để dập tắt các phe phái thân Mỹ, Iran có thể tiến hành một cuộc cách mạng Hồi giáo lần thứ hai nhằm thanh lọc nội bộ. Sự rạn nứt trong chính quyền Iran và khả năng xuất hiện những lực lượng ủng hộ Mỹ đã trở thành mối đe dọa lớn đối với sự ổn định của quốc gia này.
Tình hình hiện tại ở Trung Đông sắp trở thành một “trận chiến sinh tử”, và các quốc gia trong khu vực đều không còn con đường lùi. Nếu Israel “đánh cược” tương lai quốc gia của mình, các quốc gia Hồi giáo ở Trung Đông cũng sẽ không thể né tránh cuộc đối đầu này.
Khi Israel quyết định sử dụng các biện pháp cực đoan như ám sát lãnh đạo đối thủ, họ đã bước vào một cuộc chiến tổng lực. Trong tình huống này, các quốc gia Hồi giáo ở Trung Đông không còn cách nào khác ngoài việc đối đầu trực diện với Israel. Việc Israel tiếp tục thực hiện chiến lược ám sát có thể đẩy khu vực này vào một vòng xoáy chiến tranh kéo dài, nơi mà tất cả các bên đều đang đánh cược vận mệnh của mình.
Tuy nhiên, cái giá của sự “tất tay” này đối với Israel là cực kỳ lớn. Nếu Israel tiếp tục đi theo con đường này, họ sẽ đối mặt với sự phản kháng mạnh mẽ hơn từ thế giới Hồi giáo. Với một dân số lớn và một nền văn hóa sâu sắc, sự đàn áp càng lớn chỉ càng thúc đẩy việc xuất hiện những nhà lãnh đạo mạnh mẽ hơn trong thế giới Hồi giáo, những người sẽ không dễ dàng từ bỏ cuộc chiến, những người có thể dẫn dắt cuộc kháng chiến cùa người Hồi giáo chống lại Israel. Trong dài hạn, Israel có thể phải đối mặt với những nguy cơ lớn hơn nhiều so với những gì họ đang hình dung.